Thiếu hơi
Không thể cất lên trời
Quả bóng nằm lăn lóc
Giữa phố xá thấp cao, ngổn ngang bủa chặt
Người, bụi và xe …
May còn chút gió, chút mây
Chút nắng trên thềm rêu cũ
Đủ cho gã
Thầm mơ căn hộ,
Một bờ vai để nhỏ lệ mình.
Hình như vẫn còn gì đó thẫm xanh
Luôn thao thức trong trái tim lầm lạc
Kịp hiểu bạc tiền không thể mua hạnh phúc,
Ngẩng lên,
Trăng khuyết quá vành.
Đã lâu
Chẳng ai thèm nói với gã tiếng : yêu anh .
Đành vét túi …những mong chiều đỡ quạnh
- Không còn hoa tươi…
Câu trả lời bỗng như dao nhọn
Cứa tim. Khi bấc chuyển mùa …
Đêm
Bên hoa giả
Có người không trẻ - làm thơ
Bằng nước mắt thật !…
Bùi Thụy Đào Nguyên
(trích Thơ Muộn, đã xuất bản)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét