Hình ảnh

Hình ảnh

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Thơ Bùi Thụy Đào Nguyên


Nhớ về bục giảng ngày xưa

Lắm lúc
Ở nơi phố chợ
Thầm nhớ về bục giảng ngày xưa

Nơi có đàn trẻ thơ
Cặm cụi gò từng nét chữ.
Dưới mái trường loang lổ,
Bởi một thời đạn bom.

Nơi có những đồng nghiệp sớm hôm
Bụng lắm ngô, khoai…vẫn bám trường, bám lớp
Để nói về “rừng vàng, bể bạc ”,
Những anh hùng thuở Đinh-Lý-Trần-Lê…

Nơi có những tấm lòng quê
Ít tiền của, nhưng giàu nhân nghĩa
Đã đùm bọc, cưu mang
Những thầy cô trẻ

…Giờ đã trải bao dâu bể,
Cơm đời mặn nhạt đã quen
Cớ gì vẫn đọng trong tim,
Một mái trường quê nhỏ hẹp

Để khi giở từng trang viết
Giáo án của thời tóc xanh
Nỗi nhớ càng thêm da diết,
Thêm phai bao sợi tóc mình…

Quýt 

Anh đi quýt vừa nhú lá
Tính ra trái đã bốn mùa
Không biết xứ người xa lạ,
Anh còn nhớ đến vườn xưa

Lắm lúc em nằm thao thức
Ôm con lòng nghĩ đến anh …
Ngắm trẻ giống cha như đúc,
Buồn cho phận hẫm riêng mình

Buồn như mùng xanh ngày cưới
Vá đi, vá lại…mấy lần
Đêm đêm cuộn tròn thay gối,
Mơ về ngày cũ bên anh

Sáng nay quýt hồng chín rộ
Tỏa bao hương trái thơm nồng
Muốn hái làm quà…lại sợ,
Biết “người ấy” có vui không ?…


Phía ấy, dòng sông quê

Chiều nay qua sông Hậu
Nhớ sao dòng quê hương
Bồi hồi bao kỷ niệm,
Thời thơ trẻ mến thương.

Dù bây giờ khôn lớn
Lầm lũi đường phố xa
Nhiều khi trông mưa xuống,
Như thấy bóng quê nhà.

Lại bùi ngùi nhớ mẹ
Bên sông áo bạc màu
Gánh gồng nuôi con trẻ,
Đời sông lắm khúc đau.

Chạnh lòng thương người cũ
Lâu rồi chẳng thấy nhau,
Nỗi chi đời như nụ
Tầm xuân trong mưa rào…



Tuổi xuân
 
Xót xa nhìn cam rụng
Nước hiu buồn cuốn đi
Lòng như trái khô mật,
Hanh hao mộng xuân thì.

Anh - cuối rừng nằm lại
Khi cuộc chiến tàn nhanh
Em bế con về sông,
Trĩu lòng bao gió bụi.

Để những hôm sóng nổi
Chèo chống qua quãng sâu.
Có gì chợt nhói đau
Trong thân cò lặn lội.

Có gì chợt bối rối
Khi ngắm trẻ say nồng.
Nghe gió khua bờ bụi,
Biết mai còn xuân không?... 
Reply | Threaded | More     star

Re: Nhớ về bục giảng ngày xưa, và các bài thơ khác...

kimlua
33 posts
This post was updated on Nov 20, 2012; 6:59am.

Tạm biệt Đà Lạt
 
Vẫy tay chào biệt núi đồi,
Chào căn gác chứa chân người lãng du.
Chào cô gái trẻ Kơ-tu,
Trĩu lưng vượt dốc khi mù chưa tan.
Chào bao điện các phế hoang,
Nỗi chi cứ phải bẻ bàng bấy lâu.
Chào muôn hoa trái thắm màu,
Buồn vui bên kẻ dãi dầu nắng mưa.
Chào thông tỏa bóng già nua,
Vẫn reo dẫu ngấm chát chua đã nhiều.
Thẳng ngay dẫu lắm búa rìu,
Bạc tiền vẫn cứ gây điều trái oan…


Tình đầu 

Ngày em lấy chồng
Sóng bủa bên sông
Bằng lăng rưng rưng,
Tím loang nỗi nhớ.

Tôi nằm nghe cỏ
Thầm thỉ hỏi nhau
Chuyện cò lao đao,
Trải đời hụt gió …

Từ xa đò nhỏ
Bỏ đó, bỏ đăng *
Chốc đã mười năm,
Bán mua lắm chợ
Nhiều đêm trăn trở
Lòng nhớ đến ai
Đâu làn tóc mây,
Mà hoa vội tím!

Chiều nao qua bến
Gọi thời tuổi thơ
Bằng lăng tím bờ,
Vin bông thêm nhớ

Gió lùa đồng cỏ,
Đò nhỏ xưa đâu ?
Cò trú phương nào,
Nắng mưa có lạ ?

Tôi ngồi nhặt lá
Thả xuống dòng sâu
Tìm đó dãi dầu,
Thấy đăng gãy vỡ

Trở về góc chợ
Kết lại tình đăng
Hỏi ai, mùa xuân
Đến chưa bên đó ?…


*Hai dụng cụ bằng tre dùng để bắt cá

Bên sông Hương , cảm tác
 
1.
 
Sông Hương
Nước chảy hiền hòa,
Mà sao vẫn cuốn cả nhà Nguyễn
trôi…
 
2.
 
Rót đầy ly rượu mời hoa
Hỏi nhan sắc cũ, lụa là xưa đâu

Tột cùng sao vội đắm sâu,
Lòng dân chẳng ở bền lâu với mình ?…
 
3.
 
Sẩy chân vỡ giấc son vàng,
Cười khan bên những lọng tàn hẩm hiu

Bần thần ngó mảnh sân rêu,
Nghe đâu ngày trước dập dìu công khanh

Dẫy đầy rượu thịt, yến oanh
Chỉ không thấy tấm lòng dân buổi nào
 
Phải chăng lúc ấy giặc vào,
Cân đai nhốn nháo, lũy hào ngửa nghiêng ?…
 

Reply | Threaded | More     star

Re: Nhớ về bục giảng ngày xưa, và các bài thơ khác...

kimlua
33 posts
This post was updated on Nov 30, 2012; 5:53am.


Muộn 
 
Có một chiều tĩnh lặng
Như sau một hồi chuông …
 
Trên lầu người thiếu phụ
Chừng như phai phấn son
Chừng như trong xuân muộn,
Chơ vơ một cánh buồm.
 
Ai hiểu lòng thiếu phụ
Nghĩ gì khi chiều buông?
Nghĩ gì khi hoa rụng,
Như trôi vào cõi quên?
 
Ai hiểu lòng thiếu phụ?
Tôi thì không, thì không …
Chỉ thấy đôi mắt tím,
Nép bên rèm phớt xanh.
 
Ai hiểu lòng thiếu phụ?
Tôi thì không, thì không …
Chỉ thấy chiều bảng lãng,
Hương mùa xuân phai dần,
 
Chỉ thấy chiều tĩnh lặng
Sâu thẳm và cô đơn
Ngồi xoay ly rượu muộn,
Bóng ai như nghiêng buồn.
 
Như những chiều tĩnh lặng,
Mà lòng tôi thì không…



Muộn (2)
 
Ngày ấy
Trả câu thơ. Em đi…
 
Sự thật
Đột ngột hiện ra trần trụi
Căn hộ mười hai mét vuông
Bốn bức tường ám khói,
Hôm nào,
Em bảo màu mây.
 
Sự thật
Ngày ấy mới hay
Có tổ tò vò khuất nơi kẽ cửa
Đêm đêm
Côn trùng cựa mình trăn trở,
Đợi mùa tiết đổi thay.
 
Sự thật
Sau ngày ấy mới hay
Thiếu phụ trong căn hộ bên
Có đôi mắt phiền muộn
Mỗi chiều
Nàng như mặt trời lịm xuống,
Thầm che giấu nỗi lòng mình …
 
Ngày ấy
Đã đôi năm
Vuông nhà buồn tẻ, lặng thinh
Như tổ tò vò trống huơ
Bám khe cửa hỏng
 
Chiều nay
Nhà bên thôi quạnh,
Tim đau nhói một điều gì…



Muộn (3)

Thiếu hơi
Không thể cất lên trời
Quả bóng nằm lăn lóc
Giữa phố xá thấp cao, ngổn ngang bủa chặt
Người, bụi và xe …

May mà còn chút gió, chút mây
Chút nắng trên thềm rêu cũ
Đủ cho gã
Thầm mơ căn hộ,
Một bờ vai để nhỏ lệ mình.

Hình như vẫn còn gì đó thẫm xanh
Luôn thao thức trong trái tim lầm lạc
Kịp hiểu bạc tiền không thể mua hạnh phúc,
Ngẩng lên
Trăng khuyết quá vành.

Để một chiều trong cõi phù sinh
Gã vét túi …những mong chiều đỡ quạnh
- Không còn hoa tươi…
Câu trả lời bỗng như dao nhọn
Cứa tim. Khi bấc chuyển mùa …

Đêm
Bên hoa giả
Có người không trẻ - làm thơ
Bằng nước mắt thật !…


Khói 
 
Một làn khói nhỏ
Trốn chiều bay đi
Khói ơi, nhớ nhé
Ru ai trở về...
 
Dù ngày đã muộn
Đã tàn cuộc chơi
Nắng mưa rượt đuổi,
Sắc đào úa phai.
 
Dù không còn ai
Nhóm hồng bếp cũ
Áo không xanh nữa,
Ước thề lãng quên.
 
Ơi, cõi mông mênh
Khói về đâu vậy
Có cùng tóc mây
Níu mùa xuân lại?
 
Có cùng hoa trái
Vọng đến thẳm cùng
Đường em - cạm bẫy
Bốn bề biết không ?... 
Reply | Threaded | More     star

Re: Nhớ về bục giảng ngày xưa, và các bài thơ khác...

kimlua
33 posts
This post was updated on Dec 17, 2012; 3:21pm.

Tự khúc

Mỗi ngày
Tôi nơi vỉa hè
Mời gọi bán mua bên dòng tất bật
Trước vô số sắc màu, âm thanh hỗn tạp
Lắm khi lòng rối như tơ.

Một hôm
Chợt buồn, chợt muốn làm thơ
Bất chợt nhận ra
Tim mình vẫn chưa khô cạn
Dòng sữa ấm thuở nào
Mẹ chắt chiu từ cội nguồn số phận,
Vẫn thầm ngan ngát hương cau.

Bất chợt
Tôi thèm được như cánh én nghiêng chao
Tìm khói hương xưa
Tìm mùa trăng cũ
Dù nơi đó
Không còn ai với chùm hoa nhỏ,
Cũng chẳng còn tôi
Đón nụ hôn đầu…

Bất chợt nhận ra
Chốn phố phường ngột ngạt làm sao
Mới hiểu ai kia – vì đâu cáu bẳn
Vì đâu tôi mãi giấu che, ngăn mật đắng
Sơn môi, chuốt giọng nói cười.

Mười mấy năm
Tôi quá quen mưa nắng chợ đời .
Quen thói đua chen,
Quen mùi cống rãnh
Sợ một ngày
Sẽ phải quen trước trang giấy trắng,
Vẽ duyên chiếc mặt nạ người !…




Viết cho người xa 

Đâu những tháng ngày vui cũ
Tình nồng như mới quen nhau
Mắt biếc cười tươi trong nắng,
Nhà tranh mát ánh trăng sao.

Những lúc chung lòng, chung mộng
Sắn khoai cũng lắm ngọt ngào
Đời vẫn chưa phai hy vọng,
Mưa tan trời lại xanh cao.

Lũ bỗng dâng đầy ngõ hẹp
Đưa ai lạc bến xa nào
Bão lớn thương đò có kịp,
Chống chèo qua quãng sông sâu.

Ba năm, bốn năm rồi nữa
Bao giờ trầu thắm, tươi cau ?
Lầm lỡ xui người lận đận,
Nắng trưa, mưa sớm dãi dầu.

Lại một đêm dài thao thức
Nằm nghe lau lách xạc xào
Áp tấm áo xưa vào ngực,
Nguyện cầu phương đó thôi đau…